Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Anh Nhớ Em

Anh Nhớ Em
Nếu ai đó hỏi anh giờ đây anh quan tâm ai nhất và nhớ ai nhiều nhất thì anh sẽ trả lời, tình cảm đó chính là dành cho em đấy. Đã bao đêm rồi anh thức đến thật khuya ngồi đây chờ em…
Nhưng những lúc ấy tâm trạng anh khác hẳn bây giờ vì biết được em đang làm gì. Còn giờ đây, anh đang chờ em trong cảm giác lo âu và buồn như mình đang dần mất đi một cái gì đó quý giá lắm. Có một phần trong tim anh đang không thể ngủ yên được, phần trái tim mà anh đã tặng cho em.
Trước lúc yêu em, anh là người tự tin luôn tìm được những niềm vui cho bản thân và không bao giờ trong đầu mình nhiều suy nghĩ thế này, không thấy nhớ nhung và chưa từng lo lắng cho ai nhiều như cho em. Mỗi lúc được nghĩ về em, anh hạnh phúc biết bao khi cũng biết em đang nghĩ về anh như anh đang nghĩ về em vậy.
Cuộc sống trớ trêu lắm phải không em, điều đó chỉ anh biết và em biết. Có nhiều lắm nhiều những cái “giá như” đã bao lần mình cùng nói với nhau rồi cũng không thể thay đổi được.
Anh luôn tự hỏi giờ đây em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa?… Trong đầu chỉ toàn những câu hỏi như vậy. Mỗi buổi sáng thức dậy anh chỉ muốn nói với em “Chúc em một ngày mới tốt lành”.
Anh nhớ em nhiều lắm, nhớ những đêm mình nói chuyện đến thật khuya, nhớ những con đường mà anh với em đã cùng đi. Hôm nay anh cũng đi trên con đường đó... không có em, đường thật dài và anh cũng đã đi thật chậm để được cảm nhận những lúc có em cùng đi. Anh không còn dám nghĩ đến lúc nào đó mình còn đi chung trên đoạn đường này nữa. Không phải lỗi tại em, cũng không phải tại anh, tại mình có duyên nhưng không có phận. Anh chợt nghĩ như thế và thấy mình không còn tự tin nữa em à. Anh chợt thấy không có em, anh mất đi rất nhiều thứ.
Anh yêu em rất nhiều và anh biết, em cũng vậy nhưng cả anh và em đều không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Những khi em ở nhà rồi mình gặp nhau và coi nhau như những người bạn bình thường, dù gần gũi thật nhưng sao xa cách.
Có nhiều chuyện đã xảy ra làm anh phải xa em, phải giữ một khoảng cách, một khoảng cách mà không biết em và anh còn có thể nối liền nó được.
Đêm nay mưa nhiều quá, tiếng mưa sao mà buồn đến thế nó buồn như nỗi lòng anh vậy. Anh chợt muốn nghe bài hát "Em luôn ở trong tâm trí anh”. Anh đang nghe từng điệu nhạc vang lên “Dù anh biết tất cả đã mãi xa rồi, chỉ có những ký ức ở lại. Nhưng dường như anh hoài chưa quên và dường như đâu đâu anh cũng thấy em. Giọt nước mắt cứ mãi rớt xuống không ngừng. Cho anh thêm cồn cào nỗi nhớ, chẳng biết phải cố quên đến bao giờ… ”. Trong cảm nhận, anh thấy bài hát như được viết để dành cho em và anh.
Hôm anh gặp em, anh thấy em gầy đi nhiều em chắc là mệt mỏi lắm, phải không em?
Em à! Trong tin nhắn của em, em nói em còn nhiều nỗi lo toan. Em hãy chỉ lo chuyện của em thôi nhé. Anh biết em lo đến ngày nào đó rồi anh cũng rơi vào tình trạng như em bây giờ. Có phải em đã nghĩ nhiều quá rồi không? Mình yêu nhau, em biết thế mà sao lại không thể san sẻ cho nhau những nỗi lo hả em?
Em yêu! Anh sẽ chờ em, sẽ đợi em.... không phải để chờ đợi em đến bên anh mà để chờ đợi được chia sẻ cùng em những nỗi lo trong cuộc sống này. Hãy nói chuyện cùng anh, hãy nghe điện thoại nơi anh em sẽ hiểu được anh nhiều hơn.
Em yêu! Anh yêu em và nhớ em rất nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét